♋17: Tô Dự

Vương Nhược Linh nhìn Mộ Chỉ Ly với vẻ mặt trào phúng.

Mặc y phục rách mướp như vậy, cái loại vải dệt này cho dù cho hạ nhân lấy làm khăn lau, hạ nhân cũng cảm thấy bẩn tay.

Trên đầu nàng cũng không có trang sức gì đơn giản chỉ thả ở hai vai. Ở trong mắt người khác sẽ cảm thấy rất có phong vận, nhưng mà ở trong mắt Vương Nhược Linh liền thành người không có tiền mua trâm cài tóc.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày:

“Đương nhiên là ta mua được, cho nên xin mời buông tay không cần cầm y phục của ta nữa.”

Ngữ điệu bình thản, dường như đều không cảm thấy hứng thú nói chuyện với Vương Nhược Linh.

Nhìn thấy dáng vẻ Mộ Chỉ Ly không thèm để ý, Vương Nhược Linh liền cảm thấy lửa giận tăng cao.

Tiểu khất cái này cũng dám nói chuyện với nàng như vậy.

“Hiện tại ngươi đưa y phục cho ta, chuyện lúc trước ta sẽ bỏ qua cho … Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

Nàng thật sự không nhịn được muốn nổi bão, thứ nàng nhìn trúng trừ bỏ mấy nữ nhi của ba đại thế gia ra căn bản không có người dám tranh, người này thật sự là không có mắt.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nở nụ cười:

“Ta lặp lại lần nữa, bộ y phục này là ta nhìn trúng trước, thứ tự phải có trước có sau, ngay cả nguyên tắc cơ bản này ngươi cũng không hiểu sao? Cho dù ngươi rất muốn bộ y phục này, cũng phải theo thứ tự mới phải chứ? Nhưng mà hiện tại tâm tình ta không tốt, không muốn tặng y phục cho ngươi.”

Nói xong, Mộ Chỉ Ly cầm bộ y phục đó chuẩn bị đi thử, Vương Nhược Linh mặc kệ:

“Ngươi đúng là mặt dày không biết xấu hổ? Vốn tâm tình không tệ, không muốn động thủ, đều là ngươi tự tìm.”

Động tĩnh giữa hai người không nhỏ, tự nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý, một thiếu niên ước chừng mười chín tuổi đi tới bên người Vương Nhược Linh, dáng vẻ thiếu niên rất là tuấn mỹ, khiến cho Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm khái đại lục Thiên Huyền này mỹ nam tử thật đúng là không ít.

Thiếu niên mặc hắc y khoác cẩm bào màu xanh thúy trúc, làm tôn thêm dáng người cao lớn của mình, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn rõ ràng, hàng lông mày đen dày, lộ ra nhiều điểm kiên nghị; đôi mắt đen thâm thúy, sáng lấp lánh, mũi cao thẳng làm cho gương mặt hắn tràn ngập cảm giác lập thể, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tự tin, thoạt nhìn thực giống như ánh mặt trời.

Mộ Chỉ Ly âm thầm cảm khái.

Bởi vì tu luyện, cho nên thiếu niên trên đại lục Thiên Huyền thoạt nhìn có vẻ chững chạc hơn rất nhiều so với thiếu niên thế kỷ hai mươi mốt.

Thiếu niên đi đến trước mặt hai người, nhìn Vương Nhược Linh tức giận, hỏi:

“Linh Nhi, xảy ra chuyện gì?”

Nghe thiếu niên hỏi, Vương Nhược Linh nói:

“Dự ca ca, ả tranh đoạt y phục với muội.”

Dáng vẻ kia nghiễm nhiên là đang làm nũng, trong mắt tràn đầy vẻ mặt ái mộ với Tô Dự.

Nghe vậy, thiếu niên không khỏi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại quay đầu nhìn về phía nơi khác cũng không có nhìn hắn.

Lão bản nương thấy vậy cũng chú ý tới động tĩnh bên này, trên mặt toàn ý cười nói:

“Ánh mắt hai vị cô nương thật tốt, bộ y phục này thợ khéo tinh tế, trong tiệm vừa vặn có hai bộ.”

Chợt đến phía sau lấy ra một bộ y phục giống như đúc đưa cho Vương Nhược Linh.

Thấy thế, Vương Nhược Linh hừ lạnh một tiếng:

“Ta mới không cần mặc y phục giống tiểu khất cái này.”

“Theo ý ta, ngươi mới là một tên khất cái, khất cái chỉ biết cướp y phục.”

Nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng không thèm nhìn Vương Nhược Linh, đi thẳng đến phòng thử đồ phía sau thử y phục.

“Ngươi…”

“Linh Nhi, muội không đi sao?”

Tô Dự nhìn thân ảnh Mộ Chỉ Ly rời đi trong mắt có cái gì đó chợt lóe lên.

Thật sự là một nữ tử thú vị.

Vương Nhược Linh nhìn y phục trong tay, gật đầu nói.

“Muội đây đi.”

Cho dù bởi vì Mộ Chỉ Ly, trong lòng nàng không muốn bộ y phục này, nhưng mà ở trước mặt Tô Dự, nàng vẫn muốn giữ lại hình tượng của mình, nếu khiến Tô Dự không vui sẽ không tốt lắm.

Mộ Chỉ Ly rất nhanh thay đổi y phục đi ra cửa, nhìn mình trong gương đồng, Mộ Chỉ Ly cũng có chút hoảng hốt.

Lúc này nàng một thân váy dài nguyệt sắc nhìn nhẹ nhàng phiêu phiêu, thắt lưng buột chặt eo nhỏ, càng thêm vẻ mảnh mai, tóc đen giống như tơ lụa dài lóng lánh nhiều điểm sáng bóng, vừa thấy chỉ biết chất tóc rất tốt. Tóc dài không có chút trói buộc, cứ như vậy tung bay trên vai, có vẻ tùy ý đồng thời lại càng phát ra lực hấp dẫn, không giống như mị lực của người thường.

Bên ngoài cổ lộ ra làn da tuyết trắng, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện lại làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Đây là dáng vẻ của mình sao.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi nâng lên một chút mỉm cười.

Dáng vẻ hiện tại khá đẹp, so với dung mạo lúc trước của nàng thậm chí có thể nói là càng đẹp hơn.

Đã nói Mộ Thiên Tĩnh là một mỹ nam tử như vậy nữ nhi làm sao xấu xí được, sau khi giải độc xong mới nhìn rõ dung mạo vốn có.

Tô Dự nhìn Mộ Chỉ Ly sau khi thay y phục xong cũng ngây ngẩn cả người, lúc trước cũng không thấy rõ dáng vẻ của Mộ Chỉ Ly, hiện tại vừa thấy cũng giật cả mình.

Dung mạo tuyệt sắc như vậy lại giấu ở trong tầng y phục thô cũ, thật sự làm cho người ta sợ hãi thầm than.

Bộ y phục màu trắng rất là thích hợp với Mộ Chỉ Ly, khí chất phiêu nhiên như tiên của nàng lại càng hiển lộ không thể nghi ngờ, lão bản nương cũng bị kinh ngạc đến miệng đều quên ngậm lại.

Lúc này, Vương Nhược Linh cũng đã thay đổi y phục xong đi ra, sau khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly nhất thời hai mắt mở to nhìn.

Biến hóa này cũng quá lớn đi.

Mọi người ở đây có thể nhìn ra được, bộ y phục giống nhau mặc ở trên người Mộ Chỉ Ly đẹp hơn rất nhiều so với Vương Nhược Linh, một lần so sánh này hiệu quả thật rõ rệt.

Mộ Chỉ Ly thì lại thản nhiên nhìn lướt qua Vương Nhược Linh, cũng không để ý tới nàng, đi tới hỏi lão bản nương:

“Đại nương, y phục này bao nhiêu tiền?”

Nghe thấy Mộ Chỉ Ly hỏi, lão bản nương mới phản ứng lại, cười nói:

“Bộ y phục này mặc ở trên người cô nương thật là đẹp mắt, trả một kim tệ là được rồi.”

Một kim tệ mua một thân y phục cũng không phải là rẻ, nhưng mà Mộ Chỉ Ly cũng biết bộ y phục này vải dệt thực không tệ, huống chi nàng thích, không chút do dự liền đưa cho lão bản nương một kim tệ.

Tô Dự cũng đi đến trước mặt Mộ Chỉ Ly nói:

“Cô nương xin chào, tại hạ Tô Dự, không biết phương danh của cô nương là …?”

Mộ Chỉ Ly nhìn nhìn Tô Dự, lại nhìn nhìn Vương Nhược Linh phía sau hắn, ánh mắt gần như có thể phun ra lửa đến, cười nói:

“Ta nghĩ công tử nên quan tâm Linh Nhi muội muội của ngươi đi.”

Nghe thấy lời nói của Mộ Chỉ Ly, Tô Dự không chút tức giận, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly còn lộ vẻ lửa nóng.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nữ tử xinh đẹp mà lại có khí chất như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nếu là không biết tính danh thật sự quá đáng tiếc.

“Linh Nhi không hiểu chuyện, xung đột với cô nương thật sự là ngại quá, ta thay muội ấy xin lỗi cô nương.”

Tô Dự có lễ nói. Dáng vẻ kia thật đúng là không thể làm cho người ta cự tuyệt.

“Đúng vậy, rõ ràng là tranh y phục với ta, đến lúc nàng nói thì thành ta tranh với nàng, năng lực đổi trắng thay đen này thật đúng là không phải người bình thường có thể có. Nhưng mà xem dáng vẻ ngươi và nàng không phải cùng một loại người, ta nghĩ chúng ta còn có thể gặp lại, lần sau ta lại nói cho ngươi tên của ta nhé.”

Mộ Chỉ Ly cười cười sau đó xoay người rời đi.

Tiểu thư Vương gia cái gì, nàng cũng không sợ.

Vương Nhược Linh nhìn bóng dáng Mộ Chỉ Ly, trong lòng tức đến muốn ngất, nàng rất muốn lao ra hủy nữ tử kia đi. Tuổi còn nhỏ hơn nàng mà đã có phong tư như vậy, qua vài năm nữa sẽ còn như thế nào.

♋18

2 comments on “♋17: Tô Dự

  1. Pingback: Chương 16: Mua quần áo phong ba | ღ๖Nắñgღ๖Hạღ๖√iệñღ๖

  2. Pingback: Y Thủ Che Thiên | ღ๖Nắñgღ๖Hạღ๖√iệñღ๖

Bình luận về bài viết này