♋052: CHÉM GIẾT

Nghe lời nói tràn ngập hàn ý của Mộ Chỉ Ly, ba người Giang Nhuỵ cũng biết rõ ý tưởng của Mộ Chỉ Ly, nàng đối với bọn họ đã ôm ý quyết giết! Đã như vậy, ba người cũng sẽ không có nương tay chút nào, dù sao bất luận thời điểm gì, mạng đều là quan trọng nhất.

“Cuồng Phong trảm!”

“Xích Sà tiên!”

“Thổ Lũy tường!”


Ba tiếng quát đồng thời từ trong miệng ba người vang lên, thiên lực bành trướng như là thủy triều từ trong cơ thể bọn họ bộc phát ra, nhanh chóng hình thành ba đạo công kích mạnh mẽ nghênh tiếp thanh thần kiếm màu đen kia, một chiêu này bọn hắn không lưu thủ chút nào, gần như phóng thiên lực toàn thân ra ngoài.

Nếu là không ngăn được công kích lần này, hôm nay mạng ba người bọn họ thật sự ở lại đây rồi. Trước đây ai cũng không ngờ kết quả sẽ là như thế này, vốn nghĩ đến kết cục thắng lợi nhưng hiện tại lại gần kề bại cục!

Người chung quanh sau khi kinh ngạc xong đều nhìn cười nhạo bọn hắn, dù sao mười ba người đối phó bốn người kết quả lại là bị người ta bức đến loại tình trạng này, không bị người ta cho là trò cười thì thật kỳ quái.

Chẳng qua bây giờ bọn hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ xem có bị người ta cho rằng trò cười hay không, hiện tại bọn hắn chỉ nghĩ làm sao tránh thoát một kiếp trước mắt. Trên thực tế bọn hắn cũng biết hôm nay dữ nhiều lành ít, cho dù chống đỡ được Mộ Chỉ Ly cũng không nhất định có thể chống đỡ được con sói hung hãn tầm cỡ cấp bậc Lăng Thiên cảnh cao cấp phía sau kia!

Ba đạo công kích vừa ra, nhất thời toàn bộ năng lượng tại hiện trường cuồng bạo không ít, công kích của bốn cao thủ cấp Lăng Thiên cảnh thật không đơn giản, bốn phía tung bay, tàn phá bừa bãi tập kích hướng tứ phía, nhất thời che khuất bầu trời.

Nguyên bản không trung bởi vì thần kiếm màu đen xuất hiện mà hiện ra u ám lúc này lại che kín bụi mù, làm cho người ta khó thể thấy rõ tình huống bên trong.

Nhưng mọi người không một ai bỏ được mà nhắm mắt lại, chiến đấu kịch liệt như vậy cũng không gặp nhiều, quan trọng là vũ kỹ này của Mộ Chỉ Ly có uy lực rất cường đại, nhưng đối phương lại là ba người liên hợp lại công kích, đến tột cùng là ai thắng thật đúng là không nói được, chẳng qua bọn họ chỉ xem diễn thì hiển nhiên không cần lo lắng những thứ này, xem tiếp đi liền biết rõ kết quả.

Thần kiếm màu đen vẫn duy trì tốc độ như trước tiến lên, trong nháy mắt đã tới trước mặt ba người Giang Nhuỵ, trước mắt mọi người bốn đạo công kích ầm ầm chạm vào nhau. Đất đai rạn nứt từng tấc, hơn nữa không ngừng khuếch tán ra chung quanh, mức độ ảnh hưởng có thể nói là làm phong vân biến sắc!

Mọi người kinh hãi khi xem một màn này, nhưng mà thời điểm bốn đạo công kích đụng vào nhau cũng không xuất hiện thắng lợi đàn áp của bất kỳ bên nào, mà liên tiếp cuốn lấy từng bước xâm chiếm công kích của đối phương, trong phen va chạm này, uy lực của bốn đạo công kích đã biến yếu đi không ít.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Mộ Chỉ Ly đều đã thay đổi, bất luận kết cục cuối cùng như thế nào bọn họ đều đã nhận rõ thực lực của Mộ Chỉ Ly, dùng sức một mình chiến ngang tay với ba tên cường giả cấp Lăng Thiên cảnh, trong đó còn có một cao thủ Lăng Thiên cảnh trung cấp, chiến tích này nói ra đã đủ để Mộ Chỉ Ly tự ngạo rồi.

Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện cường độ lần này tối đa cũng chỉ đánh ngang tay cùng bọn hắn, muốn triệt để đả bại bọn hắn là không được, trong mắt tăng thêm vài phần độc ác, cái nàng muốn cũng không phải ngang tay, mà là triệt để thắng lợi hoàn toàn!

Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly thay đổi thủ ấn, trong cơ thể thiên lực cuộn trào lại mãnh liệt xuất ra một lần nữa, không ngừng rót vào bên trong thần kiếm màu đen!

Mà nương theo Mộ Chỉ Ly gia tăng thiên lực, màu sắc của thần kiếm màu đen kia từng chút một từ màu nhạt biến thành nồng đậm, rất nhanh dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người Mộ Chỉ Ly đánh ra một chưởng!

Thần kiếm màu đen vốn đang trì trệ bỗng nhiên có trợ lực đâm mạnh về phía trước, làm cho ba người Giang Nhuỵ lùi lại sau mấy bước, lập tức thiên lực cũng không ngừng rót vào bên trong công kích của bọn hắn.

Theo thiên lực bọn hắn rót vào, kết quả lần nữa lại biến thành ngang tay, hơn nữa bọn hắn cũng không có ý định liền đình chỉ như vậy, thiên lực không ngừng dũng mãnh rót vào như trước, đúng là bức lui thần kiếm màu đen thêm vài phần!

Trận tỷ thí này đúng là trong lúc không tự giác đã biến thành đối kháng trình độ dồi dào của thiên lực!

Lúc này, trên mặt Giang Nhuỵ cũng lộ thêm vài phần vui vẻ:

“Cho dù uy lực vũ kỹ của ngươi cường đại hơn chúng ta, nhưng tu vi của ngươi chẳng qua chỉ là Lăng Thiên cảnh sơ cấp, nghĩ đối phó ba người chúng ta không khỏi quá hão huyền!”

Giang Nhuỵ nói điều này có thể hoàn toàn chính xác là lời nói thật, thiên lực của một người vô luận như thế nào đều không thể chống lại thiên lực của ba người, điểm này lòng nàng có tin tuyệt đối.

Không riêng gì bọn người Giang Nhuỵ, những người khác ở đây cũng cảm thấy như vậy, so đấu trình độ dồi dào của thiên lực đối với Mộ Chỉ Ly không thể nghi ngờ là bất lợi nhất. Nhưng tại sau lưng Mộ Chỉ Ly, Nguyễn Ngọc Hành nhìn thấy một màn này, lại không nghĩ như thế.

Sau khi Mộ Chỉ Ly vừa xuất hiện, tình thế liền xuất hiện nghịch chuyển cực lớn, hoàn toàn là vì một mình Mộ Chỉ Ly, nếu nàng đã dám hợp thiên lực lại, như vậy nàng liền nhất định có tính toán của nàng, hiện tại hắn cũng coi như đã nhìn ra Mộ Chỉ Ly này tuyệt đối không phải người lỗ mãng, tâm tư không đơn giản. Tuy không biết tại sao, nhưng là hắn chính là tin tưởng Mộ Chỉ Ly sẽ không thua.

Sau khi nghe Giang Nhuỵ nói vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly ấy mà lại lộ vẻ tươi cười.

Nàng ta nói hoàn toàn chính xác, nhưng đó là đúng đối với người bình thường, với nàng lại không phải như vậy rồi.

“Thật sao?”

Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, một tay trắng nõn xoay lại, một lọ đan dược thuận tiện xuất hiện trong tay nàng, không do dự chút nào mở nắp bình ra rồi đổ đan dược trong bình vào trong miệng nàng.

Thực lực người ở chỗ này đều không tầm thường, nhãn lực tự nhiên không tồi, vừa nhìn đã phát hiện ra chủng loại của đan dược này —— Tăng Khí đan! Bọn hắn đều đã tiếp xúc, trên cơ bản cũng từng dùng, nhưng khí phách giống Mộ Chỉ Ly trực tiếp nuốt hơn mười viên như vậy thì ít người có thể làm được.

“Chuyện này, chuyện này…”

Một nam tử chìa tay chỉ vào bình sứ trắng trong tay Mộ Chỉ Ly đúng là nói không ra lời, thật sự hơi quá rung động.

“Đây là Tam phẩm Tăng Khí đan, giá trị cũng không phải như rau cải a, nàng đã vậy còn quá lãng phí!”

Người nói chuyện đúng là mang theo vẻ thương tiếc trong mắt, những đan dược này nếu là trên tay hắn, tất nhiên hắn sẽ không lãng phí như vậy!

Bọn họ đều hiểu rõ cuộc chiến hiện tại, hoàn toàn là vì cái gọi là nghĩa khí của Mộ Chỉ Ly, muốn dựa vào bản thân đánh bại ba người bọn họ, nếu không chỉ cần Mộ Chỉ Ly cộng thêm con yêu thú Lăng Thiên cảnh cao cấp kia căn bản là không cần phí lực, ba người Giang Nhuỵ cũng sẽ bị tiêu diệt.

Nói cách khác, những đan dược này hoàn toàn có thể không lãng phí a!

Ánh mắt Nguyễn Ngọc Hành nhìn về phía Mộ Chỉ Ly lần nữa lại biến hóa thêm vài phần.

Xem ra hắn thật sự đánh giá thấp Mộ Chỉ Ly.

Mà ngay cả sắc mặt Khâu Thanh Lân của thành Thanh Long cũng biến đổi, những đan dược kia hắn cũng có, nhưng hắn lại không làm được hào khí như Mộ Chỉ Ly.

Phải biết rằng có được nhiều đan dược như thế cùng với có thể một hơi nuốt nhiều đan dược như vậy hoàn toàn không phải cùng một khái niệm, nàng có thể làm vậy liền đã chứng minh một điểm, nàng căn bản là không quan tâm những đan dược này!

Cảm thụ được vùng đan điền dâng tràn thiên lực dường như dùng không hết, đáy mắt Mộ Chỉ Ly cũng liền thêm một phần vui vẻ, thiên lực lập tức được nàng lần nữa rót vào bên trong thần kiếm màu đen, lập tức màu đen của kiếm ám trầm thêm vài phần nữa, không cần tiến lên, mọi người cũng có thể cảm giác được màu đen chìm trên thân kiếm kia mang theo khí tức càng lúc càng cường hãn, cường hãn đến mức bọn hắn đều bắt đầu thay đổi sắc mặt.

Ba người Cao Chính Thanh im im lặng lặng đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng đều tràn đầy rung động.

Bọn hắn luôn luôn biết thực lực của Chỉ Ly rất mạnh, lại không nghĩ rằng một mình nàng có thể đối phó ba người Giang Nhuỵ không chút nào rơi vào thế hạ phong, ban nãy tuy Cao Chính Thanh cũng là một người đối phó ba người bọn họ, nhưng tình huống cũng là cực kỳ nguy hiểm, so tình huống của Mộ Chỉ Ly chênh lệch rất lớn.

Nhìn Mộ Chỉ Ly ăn đan dược như là ăn kẹo, ba người đều một miệng nước miếng.

Lúc trước khi bọn họ bị thương Mộ Chỉ Ly cho bọn họ đan dược không tiếc rẻ chút nào làm cho bọn họ cực kỳ cảm động, dù sao đan dược giá cả thực xa xỉ, hơn nữa tại loại thời điểm này hiệu quả của đan dược liền có vẻ phá lệ quan trọng, nhưng Chỉ Ly lại có thể cho bọn họ phục dụng, tự nhiên khiến cho người ta cảm động vô cùng.

Vậy mà, hiện tại xem ra đan dược Chỉ Ly cho bọn họ lúc trước căn bản là nàng không cần! Nàng phung phí như vậy chứng tỏ nàng cũng không thiếu đan dược, còn không biết có bao nhiêu hàng tồn nữa, bọn họ cũng nghĩ không thông Chỉ Ly sao lại có nhiều đan dược như vậy.

(Ụt: Tỷ ý là dược sư còn gì? Mới chữa vết thương chi CCT đó thôi @@~)

Tô Dự cùng Cao Chính Thanh không khỏi chuyển ánh mắt đến trên người Mộ Vũ Hoài, Mộ Vũ Hoài cùng Chỉ Ly là người một nhà, có lẽ hẳn là hiểu rõ chuyện này a.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người, Mộ Vũ Hoài cũng là cười cười đắng chát, giang tay ra:

“Chuyện này đừng nhìn ta, ta cũng không biết.”

Lúc trước hắn vẫn luôn tĩnh tu, hiểu về Chỉ Ly rất ít, vẫn là lần này tham gia toàn quốc tái mới quen thuộc, về chuyện đan dược này cũng là hôm nay hắn mới biết được.

Đối với lời nói của Mộ Vũ Hoài, hai người Cao Chính Thanh cũng có chút hoài nghi, chẳng qua cũng không có hỏi nữa, người ta đều đã nói không biết rồi, bọn hắn còn có thể hỏi cái gì?

Sắc mặt ba người Giang Nhuỵ thay đổi triệt để, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thanh trầm kiếm màu đen mặc dù không có tiến lên, bọn hắn đối mặt lại chính là mũi kiếm, tự nhiên cảm thụ rõ ràng nhất, trong đó tản mát ra khí tức ám trầm làm cho bọn hắn sinh ra cảm giác sợ hãi phát ra từ tâm. Tuy khí tức kia cũng không sắc bén nhưng lại phá lệ trầm trọng, khí tức sắc bén của nó được che dấu hoàn toàn, đây mới là chỗ khủng bố, một khi bạo phát đi ra sợ là ba người bọn họ căn bản không chịu được.

Nghĩ vậy, ba người cũng là rút toàn bộ thiên lực trong người ra, khi đối mặt sinh tử ba người đều phát huy siêu trình độ, chẳng qua tất cả đối với Mộ Chỉ Ly mà nói đều là phí công, lúc sau lại đổ đan dược vào miệng lần nữa. Sắc mặt ba người Giang Nhuỵ đã có thể sánh cùng màu gan heo.

“Chịu chết đi!”

Mộ Chỉ Ly quát lạnh một tiếng, chợt trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, hung hăng đánh ra một chưởng!

Thần kiếm màu đen đánh sâu vào ba đạo công kích kia, lúc này không giống như lần trước bị ngăn cản lại, mà là bày ra khí thế cổ xưa phá vỡ ba đạo công kích kia liền cả chút thời gian cũng không thể kiên trì, trực tiếp tán vụn đi, thần kiếm màu đen tức thời tiếp tục công kích hướng phía ba người.

Mục tiêu chủ yếu mà thần kiếm màu đen đối mặt chính là Giang Nhuỵ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trực tiếp xuyên thủng trái tim Giang Nhuỵ, cố định Giang Nhuỵ dính trên thân cây! Đồng thời kiếm khí tản mát ra cũng không hề bảo lưu công kích trên người Giang Hoa và Tiền Tranh, hai người như diều đứt dây lao về phía sau, cuối cùng ngã thật mạnh trên mặt đất, kiếm khí tàn sát bừa bãi đã gần như phá hoại cơ thể bọn họ. Đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở của hai người nháy mắt liền uể oải, dáng vẻ kia sợ là không sống nổi nữa rồi.

Mọi người vây xem hít một hơi khí lạnh, ai cũng không ngờ kết quả cuối cùng đúng là như thế, người của thành Khâu Lũy thất bại hoàn toàn, một thành La Thiên nho nhỏ mà lại đánh bại người của Thành chủ, điều này thật sự là rất khó để tiếp nhận chút.

Đúng lúc này, một ít người cũng chen vào, sau khi nhìn thấy một màn này người nọ kinh ngạc ra tiếng:

“Bọn hắn chẳng phải là người thành La Thiên vừa đánh bại người bên thành Ngải Mỹ sao? Bây giờ lại đánh bại thành Khâu Lũy!”

Chuyện đó giống như vứt một cục đá vào mặt hồ yên ả, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn người nọ:

“Ngươi nói là sự thật?”

Người nọ gật đầu:

“Đương nhiên sự thật, ta tận mắt nhìn thấy, cũng không ít người trông thấy! Ồ, bây giờ lại thêm một con sói, thời điểm ta thấy lúc trước cũng không có nó a.”

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn nhóm Mộ Chỉ Ly đều thay đổi, đối với chuyện bọn họ đánh bại người thành Khâu Lũy mọi người có thể cho rằng con yêu thú kia giúp không ít, nếu không có con yêu thú kia thì việc bọn họ có thể chiến thắng hay không vẫn là hai chuyện, nhưng bây giờ lại có người nói cho bọn hắn biết bọn họ đánh bại thành Ngải Mỹ, hơn nữa là hoàn toàn dựa vào bốn người bọn họ!

Chiến tích lần này nói ra đủ để cho bất cứ người nào kính trọng vài phần, ở đây tuyệt đại đa số không ai có thể làm được một bước này! Nếu là nói lúc trước bọn hắn đối với thành La Thiên không chú ý, lúc này tên tuổi thành La Thiên tức thời chân chính vang danh!

Mộ Chỉ Ly không có để ý ánh mắt mọi người biến hóa, chỉ cùng ba người Cao Chính Thanh thu túi càn khôn trên người của thành Khâu Lũy vào. Gần đây đối với chuyện thu chiến lợi phẩm kiểu này nàng đều rất có hứng thú, thực lực người thành Khâu Lũy thật không tệ, tuy rằng thời gian vào cũng không lâu, nhưng có lẽ cũng thu hoạch được không ít thẻ bài thân phận đi, điều này đối với chiến thắng của bọn họ có trợ lực không nhỏ!

Nhìn thấy thu hoạch của bọn họ, mọi người đều không khỏi có chút trông mà thèm, hiện tại đối với bọn hắn mà nói quan trọng nhất không có gì hơn thẻ bài thân phận, bọn Mộ Chỉ Ly lần này sợ là gặt hái được không ít thẻ bài thân phận, người hữu tâm lại càng là suy đoán rằng nhóm Mộ Chỉ Ly không riêng gì có được thẻ bài thân phận của người bên thành Khâu Lũy, còn có thành Ngải Mỹ a, đây đều là hai thành trì lớn, thẻ bài thân phận cộng lại tuyệt đối sẽ không ít!

Cho nên cũng không có ít người nhớ nhung bọn Mộ Chỉ Ly, chỉ là bọn hắn không có thực lực động thủ mà thôi, có thể đánh bại người của hai cái thành trì lớn, bọn hắn cũng không cho rằng họ có thể có thực lực kia, có điều là người ở chỗ tối thì khó có thể nói trước.

Mộ Chỉ Ly liếc nhìn mọi người một cái, trong lòng cũng là biết rõ bọn họ sợ là bị không ít người nhớ nhung rồi, đoàn người bọn họ cần phải phá lệ cẩn thận một ít. Nàng vốn không ngờ lại nổi lên xung đột ở chỗ này, chuyện này cũng là ngoài ý liệu, trước nhiều người như vậy mà gây náo động cũng không phải chuyện tốt, chẳng qua việc đã đến nước này, nàng cũng không muốn nghĩ quá nhiều.

Nàng chỉ có thể dùng thực lực làm bọn hắn kinh sợ, lại để cho những người không an phận biết rõ muốn ra tay đối với bọn họ phải trả giá tuyệt đối không nhỏ!

Mộ Chỉ Ly đi tới bên cạnh ba người Mộ Vũ Hoài, xem y phục bọn hắn gần như bị máu tươi nhuộm đỏ, trong mắt của nàng cũng là lộ ra tơ máu, nói:

“Thực xin lỗi.”

Lời nàng muốn nói rất nhiều, cuối cùng liền ngưng tụ thành ba chữ kia.

Nàng rất áy náy, bọn người Giang Nhuỵ là nhằm vào nàng, bởi vì nàng, bọn họ mới có thể bị thương, nếu như vừa rồi nàng chưa từng rời đi, chuyện cũng sẽ không phát triển đến tình cảnh như vậy, nàng khó có thể tưởng tượng nếu là nàng quay trở lại chậm một chút nữa, kết quả cuối cùng sẽ là cái gì, nói không chừng hiện tại cũng chỉ còn lại có một mình nàng.

Loại cảm giác này làm cho nàng có loại sợ hãi không hiểu được, đồng thời cũng ý thức được sự quan trọng của đồng bạn bên người. Tuy rằng thời gian ở cùng bọn họ cũng không dài, nhưng là từ trong đáy lòng nàng đã tiếp nhận bọn họ, không hề một người độc hành như trước kia.

Ba người bọn họ bất luận là nội thương vẫn là ngoại thương đều rất nghiêm trọng, Mộ Chỉ Ly liền để cho ba người bọn họ ngồi xuống, đưa đan dược chữa thương cho ba người bọn họ, sau khi nuốt đan dược có thể làm dịu thương thế của bọn họ trước, nàng lại bắt tay vào trị liệu cũng không muộn.

Mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng là âm thầm hâm mộ, Mộ Chỉ Ly không chỉ ra tay xa hoa đối với bản thân, ra tay với đồng bạn cũng rất rộng rãi a!

Mộ Chỉ Ly nhìn thoáng qua Mộ Vũ Hoài, vết máu trên người hắn là nhiều nhất, nhất là tay phải của hắn lúc này đã rũ xuống vô lực, máu tươi chỗ vai nhìn đặc biệt rõ ràng, Mộ Chỉ Ly xem xét chính là biết rõ tay của hắn bị phế đi, không khỏi ngẩng đầu. Nhưng mà trong mắt Mộ Vũ Hoài chỉ có nhàn nhạt lo lắng làm cho nàng sửng sốt, chợt trong lòng nhiều thêm vài phần cảm động.

Lúc trước có thể nói là nàng cùng Mộ Vũ Hoài tuyệt không quen thuộc, chỉ là đều đến từ một gia tộc, cho nên đều ở cạnh, nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, hiện tại nhìn thấy trong mắt Mộ Vũ Hoài không có chút oán hận, chỉ có quan tâm nhàn nhạt, nàng cảm giác lòng mình ấm áp.

Nỗi đau đớn khi tay bị phế đi Mộ Chỉ Ly hiểu rõ khắc sâu nhất, dù sao lúc trước nàng cũng đã tự đoạn một tay, mà sắc mặt Mộ Vũ Hoài lại như thường, giống như căn bản không có cảm giác được đau đớn, sau khi cho hắn ăn Mai Khâu đan xong Mộ Chỉ Ly liền trực tiếp xé ống tay áo của hắn ra, dù sao y phục nhiễm máu rồi không thể mặc lại.

Khi nhìn thấy vai của Mộ Vũ Hoài, mọi người cũng âm thầm lắc đầu.

Tay của Mộ Vũ Hoài là hoàn toàn bị phế rồi, trừ phi có đan dược lục phẩm, thế nhưng với năng lực của bọn họ sao có thể có được?

Mộ Chỉ Ly còn không có tiếp thu ánh mắt của mọi người, duỗi tay ra liền xuất hiện bao châm trong tay của nàng. Động tác quen thuộc cầm lấy ngân châm đâm vào miệng vết thương của Mộ Vũ Hoài dưới ánh nhìn chắm chú của mọi người, mượn mỗi cây ngân châm đều là chuẩn xác không đâm lầm.

Mộ Vũ Hoài không nói gì, trên mặt lộ vẻ tin tưởng, hắn tin tưởng năng lực của Mộ Chỉ Ly, theo cách nàng trị liệu nội thương cho Cao Chính Thanh mà có thể nhìn ra điểm này rồi.

Lúc này, Mộ Vũ Hoài cũng cảm nhận được cảm thụ của Cao Chính Thanh lúc đó, khi hai loại ngân châm lóe ra hào quang xanh đỏ đâm vào trên cánh tay hắn đúng là không có chút đau đớn, trái lại chỉ cảm thấy vết thương kia được một loại tình cảm ôn hòa ấm áp bao quanh, vốn là cảm giác đau cũng dần dần tiêu tán đi, chỉ cảm thấy thư thái rất nhiều.

Ba người Mộ Vũ Hoài lại không có gì kinh ngạc, dù sao lúc trước cũng đã biết, nhưng người chung quanh đều không nháy mắt nhìn Mộ Chỉ Ly thi châm, trong đầu nghi hoặc đây cuối cùng là phương thức trị liệu kiểu gì.

Ai cũng có thể nhìn ra hiện tại Mộ Chỉ Ly đang trị liệu tổn thương của Mộ Vũ Hoài, chỉ là phương thức trị liệu bằng châm không khỏi quá kỳ quái một chút. Chẳng qua tất cả mọi người đều ôm tâm tính xem diễn, không ai xem trọng nàng.

Cánh tay Mộ Vũ Hoài đã bị chặt đứt, vô luận như thế nào cũng khó có khả năng chữa cho tốt, đây là chuyện mà tất cả mọi người bọn hắn đều nhận định, tuyệt đối sẽ không xảy ra thay đổi!

Lúc này tất cả đến trong tay Mộ Chỉ Ly liền thay đổi …

♋053

2 comments on “♋052: CHÉM GIẾT

  1. Pingback: Y Thủ Che Thiên | ღ๖Nắñgღ๖Hạღ๖√iệñღ๖ - 万里夏院 - Nuǎnyáng Xià Yuàn

  2. Pingback: Chương 51: SÁT KHÍ NGẬP TRỜI | ღ๖Nắñgღ๖Hạღ๖√iệñღ๖ - 万里夏院 - Nuǎnyáng Xià Yuàn

Bình luận về bài viết này