Chương 40 : Cái chết của Ngũ Nương

“Mỹ nhân, nàng sao vậy?”

Thanh âm của Mạc Dương truyền đến.

“Đại nhân.. Mị nhi cùng đại nhân lăn qua lăn lại đã mệt mỏi, người để Mị nhi nghỉ ngơi một chút, cho Mị nhi uống một chén trà đi.”

Thanh âm nữ tử nũng nịu truyền đến, mang theo ôn nhu mềm yếu đến tận xương cốt, khiến người ta khó có thể cự tuyệt.

Hàn nghiêng tai, cũng không để trong lòng.

Hắn đã xem xét qua, nữ tử này không có công phu, mặc dù cảnh giác với nàng nhưng đối phương không có khả năng và năng lực ám sát Mạc Dương.

Hàn ôm cánh tay, đột nhiên cảm thấy tối nay lạnh hơn, liền đi dạo xung quanh một vòng.

Mà ngay lúc này, trong ánh lửa, một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên.

Hàn sửng sốt, cho là hắn nhìn lầm, nhưng thân ảnh nhỏ bé kia đích thực rất quen thuộc.

Liếc mắt nhìn xung quanh, cũng không có bất cứ động tĩnh nào, nhưng thân ảnh kia vẫn cứ quanh quẩn trong đầu hắn, không sao tan biến được.

“Tất cả đề cao cảnh giác, gọi thêm người qua đây.”

Hàn phân phó với thống lĩnh gác đêm, sau đó xoay người đuổi theo hướng bóng đen kia biến mất.

Băng tuyết lạnh lùng, gió buốt như những lưỡi dao sắc bén, Hàn đi ra ngoài doanh trướng, nhưng không hề thấy cái bóng kia.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Hàn lắc đầu, xoay người, mà ngay tại lúc này, trước mặt bay tới một cái chủy thủ.

Chủy thủ mang hàn quang sắc lạnh gai mắt hơn băng tuyết, nhanh như tia chớp lao đến, hơn nữa vị trí chính xác là trái tim của hắn.

Tốc độ như vậy, vị trí chuẩn xác như vậy, lần đầu tiên khiến hắn dâng lên cảm giác thất vọng đau khổ.

Thậm chí hắn không suy nghĩ được gì, không nghĩ bất kỳ động tác gì, điều duy nhất hắn có thể lúc này là lui về phía sau, sau đó xoay thắt lưng.

Mà tư thế này nhìn như là dễ dàng tránh né, nhưng thực sự hắn đã dùng tất cả võ học toàn thân.

Chủy thủ bay xẹt qua hông, nghe thấy tiếng kim loại chạm vào đai lưng, thanh âm kia đánh thẳng vào màng nhĩ, vậy mà hắn lại có cảm giác chủy thủ cắt vào da thịt hắn.

Từ lúc chủy thủ bay ra đến lúc hắn tránh né chỉ mất ba giây, nhưng trong thời gian ngắn này mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân.

Không đợi đứng vững, hắn rút ra cung tiễn, hướng về phía chủy thủ bay ra bắn ba mũi tên.

Phía sau rừng cây khô lớn, một bóng đen quỷ mỵ né tránh.

Cả ba mũi tên đều trượt, thậm chí hắn còn không thấy rõ thân ảnh của đối phương, còn đối phương đã kịp phóng tiếp một cái chủy thủ.

Lần này chủy thủ không nhắm vào tim mà nhằm ngay cổ.

Thật ác độc!

Mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng hắn.

Con ngươi Hàn ngưng lại, vội vã né tránh, nhưng không được, phải rút lui hai bước.

Sau đó lại rút ra ba mũi tên.

Hai người đứng im trên băng tuyết, chỉ có mấy cây khô dao động.

Đáng trách chính là khả năng của đối phương đã vượt xa trình độ cao thủ.

Hắn bắn tên có tiếng là thiện xạ. Bản thân hắn không dễ dàng xuất tiễn, trừ phi muốn lấy mạng kẻ khác. Mà đối phương chắc chắn biết rõ kết cục.

Nhưng lần này người dùng chủy thủ thậm chí còn linh hoạt hơn so với hắn bắn tên rất nhiều.

Hai bên cứ giằng co mãi, không ai nhường ai, chỉ so bì nghị lực, tâm phiền ý loạn sẽ chết trong tay đối phương.

Hàn ngừng thở, ngón tay chăm chú thủ sẵn tên, sau đó hơi chút di chuyển vị trí. Chỉ cần hắn buông lỏng tay, không phải là ba mũi tên đồng thời bay ra, mà là sáu mũi.

Mấu chốt nhất là tên chỉ bắn cách năm mươi mét, nhưng trên cung có một cơ quan nhỏ chứa ngân châm nhỏ, tầm bắn năm thước.

Trong không khí, ngưng kết sát ý nồng đậm.

Đối phương như quỷ mỵ, yên tĩnh như không tồn tại.

Tim đập ngày một nhanh hơn, đã lâu không gặp được đối thủ như vậy. Quá thất vọng, đau khổ mà cười, hắn âm thầm di động, quyết tâm dẫn dắt đối phương xuất thủ. Mặc dù không nắm chắc phần thắng nhưng bên kia cũng không đủ gần để nhìn ra được. Đối phương không muốn giao thủ gần người, đã như vậy, hắn phải bức người kia đi ra.

Hàn từng bước đi thẳng lên, còn đối phương thì hình như không ngờ rằng hắn sẽ tới, nhất thời từ phía sau cây khô vọt ra, làm cho tuyết bay cuồn cuộn.

Hơn thế lao ra còn có chủy thủ bay tới.

Hàn cắn răng một cái, không né tránh, cũng tiễn trong tay bị buông ra.

Chủy thủ đi qua thắt lưng ngay bụng, dòng máu nóng rực nhiễm đỏ bạch y.

Dưới tình huống như thế, người bị thương bình thường sẽ phải dừng lại, nhưng mà đây là cơ hội duy nhất để chiến thắng đối phương, hắn chẳng những không dừng lại tránh né mà còn tiến nhanh về phía đối thủ hơn.

Hơn thế, dự đoán đối phương cách hắn trong vòng năm thước, khởi động cơ quan.

Ngân châm nhỏ như mưa bay ra, người nọ vừa nhìn vội lui về phía sau. Trong tay đối phương không có một thứ gì có thể kháng cự.

Nhưng lúc đó, đối phương đột ngột tháo vải đen trên mặt xuống. Vải đen kia như được dùng tạp kỹ, bung ra, sau đó xoay tròn một vòng, nhẹ nhàng thu mười hai cái ngân châm lại. Đồng thời, mặt băng bỗng lóe sáng, lạnh lẽo chiếu lên mặt của đối phương.

Đó là một khuôn mặt cực kỳ thanh nhã, tinh mỹ, đường nét ẩn quang, nhân tâm nhu hòa. Chiếc cằm xinh đẹp, đôi môi mỹ nhân hé ra, nhẹ nhàng mím lại, như cánh hoa trong đêm trăng yên tĩnh. Cánh mũi bởi vì khuôn mặt tái nhợt có vẻ càng thêm xinh đẹp, phía trên là một đôi mắt trong suốt phân rõ trắng đen rất quen thuộc!

Không giống như lần đầu tiên nhìn thấy, không có bất kỳ cảm giác khủng hoảng, sợ hãi, khuất phục, mê man cùng mềm yếu. Mà chỉ có, sâu trong đáy mắt là một loại lãnh tình, mà lần cuối cùng gặp mặt hắn nhìn thấy.

Loại lãnh tình như xuất phát từ chỗ sâu nhất trong trời đông giá rét.

Đôi mắt kia, rõ ràng nhìn hắn, nhưng lại tuyệt không thấy bóng dáng của hắn.

Nàng đứng cách xa hơn ba thước, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua.

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không làm người ta cảm thấy nàng mảnh mai yếu đuối, mà trên người chỉ có một khí tức – sát khí.

Hắn đã gặp qua sát thủ, sát thủ chết trong tay hắn rất nhiều, nhưng mà nàng…

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao trước đây hắn không thể tìm được bất luận từ nào để hình dung nữ tử này.

Bởi vì tính cách nàng diễn cho hắn xem tất cả đều là giả, chỉ có người đang đứng trong tuyết, vẻ mặt lạnh lùng mang theo khí chất sát thủ này mới chân chính là nàng.

Đột nhiên hắn nhớ tới một người vào ba tháng trước, trong một đêm trở thành sát thủ được lưu truyền khắp giang hồ.

Nghe nói tên sát thủ kia đến vô tung, đi vô ảnh, nghe nói chưa có ai nhìn thấy hắn, nghe nói hắn từng vượt qua ba nghìn ngự lâm quân, một mình xông vào Hoàng cung, ra vào như nhà riêng.

Nghe nói có người treo thưởng mười vạn lượng hoàng kim để đổi lấy đầu của hắn, nhưng ba tháng qua thậm chí cái bóng cũng không thấy.

Nghe nói, tên sát thủ kia tên là A Cửu.

Hàn rút lui một bước, sau đó thân thể như bị gây tê nửa người, toàn thân không còn khí lực nhìn nữ tử phía trước, trên mặt lộ ra ý cười thê lương.

“Ngươi tên là gì?”

Hồi lâu sau, Hàn vô lực hỏi.

“A Cửu.”

“Đây là tên thật của ngươi?”

“A Cửu.”

Thanh âm lạnh lùng dứt khoát.

Hàn hít một hơi, hắn thậm chí có một chút không muốn tin. Không muốn tin sát thủ truyền kỳ trên giang hồ lại là một nữ tử.

A Cửu đi tới, liếc mắt nhìn Hàn, sau đó đỡ hắn đi tới phía dưới một gốc cây khô.

“Ngươi không phải muốn giết ta sao?”

Hàn đột nhiên cười lên. Bao nhiêu năm qua hắn không cười, nụ cười này lại là nụ cười tự giễu.

“Muốn giết ngươi có rất nhiều cơ hội, còn bây giờ ngươi không thể chết.”

A Cửu nhẹ giọng trả lời, sau đó cởi y phục của hắn.

Hàn không thể chết được, bởi vì trên người hắn cũng có rất nhiều bí mật.

“Ta đã thấy hình dáng của ngươi, chẳng lẽ không đáng chết sao?”

A Cửu đem y phục vừa cởi mặc lên người nàng, sau đó chỉnh lý thỏa đáng, cúi đầu nhìn về phía Hàn.

“Ta có thể lấy đi mắt của ngươi”

Nói xong, từ trong ngực lôi ra mặt nạ da người, chỉ nháy mắt đã biến thành người có khuôn mặt giống Hàn như đúc.

“Nhìn thấy không?”

A Cửu nhẹ nhàng cười.

“Ngươi thấy được gương mặt đó, cũng chính là ta. Hiện tại ta mang gương mặt này.”

Nói xong rút ra một đạn khói.

Nhất thời, ánh sáng màu tím lặng lẽ vút lên trời, ở chỗ cao nhất, vắng vẻ nhất mà cũng im lặng nhất bắn ra một đóa hoa xinh đẹp.

Trong quân doanh, tất cả vẫn bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào.

Thế nhưng lúc trở lại cửa doanh trướng, ánh mắt của “Hàn” không khỏi co rụt lại, cảnh giác nhìn xung quanh, đột nhiên có thêm rất nhiều thị vệ.

Ở doanh trướng của Mạc Dương, sáu thống lĩnh đều có mặt.

“Hàn” căng thẳng, đứng thẳng thắt lưng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người.

Xem ra, hắn thực sự đã an bài thỏa đáng.

Thậm chí còn sợ có người dùng kế điệu hổ ly sơn đến ám sát Mạc Dương mà trước lúc đi còn gọi sáu thống lĩnh tới.

Trong doanh trướng, nam tử thô lỗ hưởng thụ thanh âm đứt quãng, A Cửu vô ý siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

“Đại nhân.”

Nhìn thấy A Cửu, mọi người đồng loạt cúi đầu.

“Tất cả lui ra.”

A Cửu nhấp mím môi.

“Dạ.”

Các thống lĩnh hình như vẫn có sự sợ hãi với Hàn, nghe thấy mệnh lệnh lập tức hành lễ lui ra.

Mặc dù sáu thống lĩnh đã lui nhưng xung quanh thủ vệ vẫn rất nghiêm ngặt.

A Cửu tiến lên một bước, vén rèm lên.

“Đại nhân?”

Thị vệ cả kinh, vội nhỏ giọng hô.

Con ngươi A Cửu trầm xuống, liếc mắt một cái, tên thị vệ kia kinh hoảng, vội cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Trong phòng có mùi rượu nồng đậm buồn nôn, còn có dấu vết hoan ái, thanh âm thô trọng truyền vào màng nhĩ.

Thảm hồng trải trên giường, mái tóc của Ngũ Nương tán loạn phía trên, da thịt trắng nõn lộ ra màu phấn hồng quyến rũ, mà trên người nàng, nam tử kia ra sức thực hiện động tác.

Ánh mắt hắn tựa hồ chú ý tới Hàn đang đi vào, ánh mắt Ngũ Nương ôn nhu cười, đã cầm lấy ly rượu bên cạnh, uống một ngụm.

“Đại nhân.”

Nàng một tay chống thân thể, một tay nâng đầu lên, đôi môi kiều diễm đỏ mọng còn in dấu tích hoan ái. Mạc Dương vừa nhìn, động tác cũng không dừng lại, sau đó cúi người cắn môi Ngũ Nương.

Trong một khắc kia, Ngũ Nương nhắm mắt lại, nhưng A Cửu rõ ràng nhìn thấy đáy mắt nàng có tia lệ quang, còn có chán ghét cùng tuyệt vọng.

Mà Mạc Dương nhìn như đang hôn triền miên kia đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó vung tay, hung hăng ném một cái bạt tai trên mặt Ngũ Nương.

A Cửu ngẩn ra vội đi tới, nhìn thấy trong miệng Mạc Dương là máu tươi, con ngươi thịnh nộ nhìn chằm chằm Ngũ Nương, sau đó vừa kéo bên thân, rút ra một thanh kiếm bên cạnh đâm về phía nàng.

A Cửu lúc này mới hiểu, vừa này Ngũ Nương đã cắn Mạc Dương!

Ngũ Nương ngẩng đầu, cười lạnh nhìn hắn, sau đó tiện tay đập vỡ một chén rượu, dùng mảnh nhỏ trực tiếp đánh trả.

A Cửu vội cầm lấy ghế bên cạnh, tính toán ném qua, nhưng tất cả đã không kịp.

Hơn thế đồng thời, tiếng thét của Mạc Dương đã kéo đám người bên ngoài vào, A Cửu không còn cách ra tay trợ giúp.

“Tiện nhân!”

Mạc Dương ói ra một búng máu, kiếm trong tay hắn đã xuyên qua trái tim của Ngũ Nương, máu đỏ thẫm trong nháy mắt nhuốm đầy thân thể tuyết trắng.

Ngũ Nương như lá rụng trong gió thu, chậm rãi xụi lơ trên thảm, bị máu của chính nàng nhuộm đỏ.

Tóc đen như mực tựa thác nước chảy xuống, khuôn mặt tái nhợt xen kẽ với màu máu tươi, đẹp hơn cả tranh.

Song đồng nàng nhìn đỉnh màn, bên môi mang nụ cười thản nhiên.

Nhìn nàng chết đi như còn chưa thỏa mối hận, Mạc Dương lại sờ môi hắn bị Ngũ Nương cắn, rút kiếm ra, giơ lên cao, tính đâm thêm một kiếm.

“Chờ một chút!”

Bàn tay trong áo bởi vì dùng sức nắm chặt mà phát ra thanh âm rất nhỏ.

“Hàn, ngươi lại muốn thế nào?”

Động tác của Mạc Dương dừng trên không trung, nhìn Hàn, thịnh nộ trong mắt chưa tan nhưng không hạ thủ.

“Tướng quân, giết nàng như vậy chẳng phải đang cắt đứt hết đầu mối hay sao?”

Vừa nói, A Cửu vừa quay đầu nhìn về phía sau. Một đám thị vệ ánh mắt tham làm nhìn chằm chằm Ngũ Nương, trong lòng nhất thời bốc hỏa.

“Cút hết ra ngoài.”

Thanh âm trước sau như một, lạnh lùng, mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.

Đám người vội lui ra ngoài, mùi máu tươi trong phòng che giấu khí tức.

“Giết nàng, làm sao tìm được đồng minh của nàng ta, nói không chừng còn có kế phản gián.”

Mạc Dương hừ một tiếng, chán ghét liếc mắt nhìn Ngũ Nương, nhưng vẫn thu hồi kiếm.

“Hàn, ngươi tính toán xử lý thế nào?”

“Ta dẫn nàng đi, sẽ có cách tra hỏi.”

“Vậy giao tiện nhân này cho ngươi, đừng thả nàng ta.”

Nói xong, Mạc Dương nhấc chân, một cước đá Ngũ Nương xuống.

A Cửu nhìn Ngũ Nương, chậm rãi cởi áo choàng đắp lên người nàng, tiện thể lặng lẽ áp khăn lụa lên miệng vết thương, ngăn cho máu tươi chảy ồ ồ, sau lại ôm nàng, xoay người từ từ ra ngoài doanh trướng.

Tới cửa, nàng không quên dừng lại.

“Canh gác cẩn thận một chút.”

“Dạ.”

Phân phó xong, A Cửu đi về phía doanh trướng của Hàn.

Người trong lòng rất nhẹ, thân thể nữ tử mềm mại thơm ngát, nhưng vô cùng lạnh lẽo.

Thậm chí bởi vì đau đớn mà không ngừng phát run.

“Ha ha…”

Ngũ Nương chậm rãi mở mắt ra, hận thù nhìn chằm chằm A Cửu.

“Cẩu tặc.”

Mũi A Cửu đau xót, nhẹ giọng hô.

“Ngũ Nương.”

Ngũ Nương mở to mắt, giật mình nhình chằm chằm A Cửu.

“Ngươi…”

Nước mắt chảy theo viền mắt trào ra, nàng nhìn chằm chằm A Cửu, thanh âm suy yếu.

“Đừng nói chuyện.”

A Cửu lắc lắc đầu, sau đó yên lặng đi qua một nhóm người.

Bên cạnh Hàn không có nhiều người qua lại, mà hắn cũng không nói chuyện với ai.

Thậm trí bởi vì hắn lạnh lùng mà thị vệ cũng lặng yên tránh.

Đi xa doanh trướng một đoạn dài, đứng trước một nhà gỗ nhỏ, A Cửu đặt Ngũ Nương xuống, sau đó đè miệng vết thương của nàng.

Máu vẫn không ngừng chảy…

“Ta cứu được không …”

Ngũ Nương tươi cười nhìn A Cửu.

“Có thể, ngươi từng học võ công, vết thương này chưa tính là gì.”

A Cửu an ủi nói, nhưng chính nàng cũng cảm thấy lời đó thật ngốc nghếch.

“Ta không còn võ công, sợ bị Hàn hoài nghi, trước khi đến đây ta đã tự phế.”

Ngũ Nương vẫn cười, mặt tái nhợt như tờ giấy Tuyên Thành, nhìn không ra một chút huyết sắc.

Cơ thể A Cửu cứng đờ.

“Ngũ Nương, ngươi… sao phải khổ như vậy?”

“Chỉ có như vậy, ta mới giết được Mạc Dương.”

Nàng tươi cười rất thỏa mãn, ánh mắt mềm nhẹ rơi trên mặt A Cửu.

“A Cửu, có thể tháo mặt nạ xuống để cho Ngũ Nương nhìn thấy ngươi không?”

Cho tới nay, nàng vẫn luôn muốn biết bên dưới mạng che mặt hay mặt nạ da người của a Cửu rốt cuộc là gương mặt như thế nào…

A Cửu gật đầu, sau đó kéo da mặt xuống.

“Ha ha…”

Trong mắt Ngũ Nương không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ cười ra tiếng, sau đó giơ tay lên, vuốt mặt A Cửu.

“Qủa nhiên là ngươi a…”

A Cửu gật đầu.

“Thì ra ta đoán đích thực không sai, thật sự là ngươi, Mai Nhị… Phu nhân…”

Ngón tay nhiễm máu đó nhẹ nhàng lướt qua mặt A Cửu, ánh mắt vẫn ôn nhu.

“Thiên hạ này, sợ rằng chỉ có ngươi mới khiến công tử để lại ám vệ tới bảo hộ.”

Mắt A Cửu đau xót.

“Ngũ Nương, chúng ta trở về Kim Thủy đi, Hữu Danh đang ở đó.”

Ngũ nương lắc đầu, nàng là cố ý muốn chết ở chỗ của Mạc Dương. Dù có chết, nàng cũng không muốn trở về, không muốn nàng làm ô uế mắt công tử.

“Phu nhân, xin hãy nói với công tử.”

Ngũ Nương dừng lại một chút.

“Ngũ Nương không để cho người thất vọng, lần này… thật sự không khiến công tử thất vọng.”

Nhìn thấy đáy mắt A Cửu hiện lên nghi hoặc, Ngũ Nương cười cười.

“Ta giấu độc dược trong miệng… Loại độc này, chỉ cần bôi vào vết thương, ba ngày sau sẽ độc phát mà chết.”

“Vì thế, ta cũng không sống được.”

“Ngũ Nương…”

A Cửu ôm chặt lấy Ngũ nương, nói không ra lời. Vì thế, vừa rồi nàng ấy mới cố ý cắn môi Mạc Dương!

“Phu nhân… ta và người cũng coi như quen biết, từ lúc ở Lạc Hoa Lâu, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, Ngũ Nương đã biết phu nhân là người thông tuệ.”

Ngũ Nương giơ cái tay còn lại lên, từ lúc đi ra đến giờ, tay trái nàng vẫn nắm chặt như đang cất giấu vật cực kỳ trân quý.

“Ngươi nói, ngươi sẽ dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ công tử an toàn…”

Vừa nói, Ngũ Nương vừa mở lòng bàn tay, bên trong là khối kỳ lân ngọc quen thuộc.

“Phu nhân có thể nói cho Ngũ Nương nghe một lần nữa không…”

Nàng biết, A Cửu rất cần khối ngọc này, vì thế đã mạo hiểm đoạt lại.

Mắt A Cửu khô khốc, đau nhói, thanh âm đã bắt đầu nghẹn ngào.

“Ta – A Cửu, thề sẽ dùng toàn bộ tính mạng của mình, bất chấp tất cả bảo vệ Cảnh Nhất Bích.”

Ngọc bội kỳ lân rơi xuống tay A Cửu, nữ tử trong lòng cũng ngủ vĩnh viễn…

Nàng không muốn trở về Kim Thủy, nên lựa chọn cách đó để rời đi.

Lửa hừng hực thiêu đốt thân thể, che đi khuôn mặt mỹ lệ của nàng.

Ánh lửa đỏ rực chiếu vào mặt khiến A Cửu không thể quên, Ngũ Nương toàn thân là máu, Ngũ Nương trước khi chết vẫn ở bên cạnh nhìn ánh mắt nàng.

Tay nắm chặt túi thơm, A Cửu muốn bằng mọi giá phải đem nó đưa cho Cảnh Nhất Bích.

Vốn là muốn quay lại, dùng thân phận Hàn giết Mạc Dương.

Nhưng A Cửu đột nhiên không muốn.

Bởi vì, Mạc Dương nhất định phải chết trong tay Ngũ Nương.

Đồng thời, quân doanh đột nhiên dấy lên một trận đại hỏa.

Trong một đêm, quân lương bị đốt sạch thành tro.

Hàn thực sự quá coi thường nàng rồi. Hắn nghĩ nàng không nhìn địa đồ sao? Không phải là không nhìn, chỉ là thời cơ chưa tới.

Dùng thân phận Hàn trở lại chẳng qua là để phân phó thống lĩnh rằng cảm thấy tình huống dị thường nên cho một nhóm nghe theo nàng đi kiểm tra quân lương.

Sắc trời hơi lạnh, tro cốt của Ngũ Nương cũng tiêu tan trong gió. Đúng lúc này, Minh Phong chạy tới.

“Cửu công tử, tất cả quân lương đã cháy hết, không thừa chút nào.”

“Tốt.”

A Cửu gật đầu, sau đó nhìn thư tín trong tay.

“Ngươi mau đem phong thư này đưa cho tam Hoàng tử Mộ Dung.”

Thật khéo là, Mộ Dung Tự Tô bỗng phái người liên hệ với nàng, hỏi xem có muốn hắn xuất binh giúp đỡ hay không.

Nếu như là trước đây, A Cửu tất nhiên sẽ hi vọng hắn xuất binh, thế nhưng hiện tại, Mạc gia sẽ bại.

Mộ Dung Tự Tô mà xuất binh, nói không chừng lại bất lợi đối với Quân Khanh Vũ.

“Công tử, người định đâu?”

Minh Phong nhìn A Cửu, nhỏ giọng hỏi.

“Ta…”

Rời đi đã lâu như vậy, nàng cũng nên trở về Đế Đô thôi, mọi chuyện ở đây cũng gần được giải quyết rồi.

“Hàn thế nào rồi?”

“Còn chưa tỉnh lại.”

“Rất tốt.”

A Cửu híp mắt.

“Dẫn ta đi xem hắn.”

Trong xe ngựa, Hàn chăm chú dựa vào bên trong, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy A Cửu tiến vào, đáy mắt nhất thời hiện lên một tia lãnh ý.

“Ngươi đã làm cái gì?”

“Giết Mạc Dương, phá hủy quân lương.”

“…”

Hàn nhất thời hít một hơi khí lạnh, sắc mặt viết lên bốn chữ nói không lên lời.

“Sẽ không, ngươi tuyệt đối không làm được.”

“Vì sao làm không được?”

A Cửu lạnh lùng cười, quăng mặt nạ da người đến.

“Ngươi có thể nắm lấy hành động của Mạc Dương trong lòng bàn tay, khống chế toàn bộ Mạc gia. Ngươi cho rằng, ta thì không thể dùng khuôn mặt của ngươi phá hủy toàn bộ Mạc gia sao?”

Nhìn mặt nạ da người, đáy mắt Hàn trầm xuống.

“Ngươi giả ngốc ở bên cạnh ta, kỳ thực chính là vì quan sát ta, mô phỏng theo ta sao?”

Giờ khắc này, hắn mới xác thực biết mục đích của nữ tử này nhìn hắn khi đó.

“Ngươi thực sự làm như vậy?”

“Ngươi cảm thấy ta đang nói dối sao?”

“Ngươi đâu chỉ là nói dối.”

Hàn tự giễu, xoay đầu không nhìn A Cửu, thậm chí hắn hối hận khi biết nữ nhân nhìn hắn chỉ để mô phỏng theo hắn.

A Cửu lạnh lùng cười, dựa vào trong xe ngựa, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nóc xe ngựa.

Lại một lần nữa khi đối mặt trước cái chết của người có liên quan đến nàng, nàng càng không giữ được bình tĩnh.

Chết…

Đột nhiên không muốn nghe cái từ đó.

Nàng nên xử trí Hàn thế nào đây?

Mà Hàn, rốt cuộc là do ai phái tới?

Nàng không có đầu mối, thậm chí còn không tìm ra manh mối.

“A Cửu, đồn đại ngươi cùng Quân Khanh Vũ không hợp, vì sao lần này lại muốn liều mạng giúp hắn.?”

“Hả?”

Không ngờ Hàn sẽ chủ động hỏi chuyện nàng.

“Ngươi muốn biết nguyên nhân sao? Chẳng bằng chúng ta làm một cái giao dịch?”

“Giao dịch gì?”

“Ngươi muốn biết đáp án, ta cho ngươi biết, ngươi lại nói cho ta biết, ngươi vì ai mà làm việc.”

Con ngươi Hàn trầm xuống, nói.

“Vấn đề này cần hỏi sao? Ta vì Mạc Dương làm việc.”

“Nhưng ta lại cảm thấy, Mạc Dương lại vì ngươi làm việc?”

A Cửu chú ý tới sắc mặt của Hàn mất tự nhiên ảm đạm hẳn đi, nàng tiếp tục nói.

“Thiên hạ này bây giờ có thể cùng Quân Khanh Vũ đối địch cũng chỉ có Mạc gia, Thái hậu, còn có Thập nhị vương gia… Rất hiển nhiên, ngươi không phải vì Mạc gia, vậy thì là Thái hậu cùng Thập nhị vương gia. Nếu không, không ai mời nổi Hàn công tử tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.”

Sắc mặt Hàn tái nhợt, vẫn ngồi im không nói.

“Không sao, ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng, bởi vì dù ngươi giúp đỡ ai thì bọn họ cũng không thể có được thiên hạ.”

“Ngươi khẳng định như vậy sao? Quân Khanh Vũ có thể có được thiên hạ sao?”

Hàn nhìn chằm chằm A Cửu, thanh âm của nữ tử này thập phần kiên định.

“Cái này là tất nhiên.”

A Cửu mỉm cười.

“Hắn không chỉ có được thiên hạ, mà đồng thời sẽ thống nhất lục quốc. Hàn là người sáng suốt, cũng là người tâm cao khí ngạo, thiên hạ này đã có xu thế như vậy, muốn làm nên một sự nghiệp chân chính thì hẳn nên chọn minh quân.”

“Ha ha ha…”

Hàn khẽ nở nụ cười.

“Ngươi nói Quân Khanh Vũ sẽ thống nhất lục quốc? Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Bây giờ hắn đối phó với Mạc gia đã có vấn đề, huống chi là thống nhất thiên hạ.”

“Dựa vào cái gì? Thiên ý là như vậy, không ai có thể sửa!”

Trong lịch sử nói Quân Khanh Vũ ở tuổi 22 đã thống nhất lục quốc, lịch sử thì sao sai được.

Thiên ý như vậy?!

A Cửu đột nhiên hô hấp nặng nề, vô ý ôm lấy ngực, một loại đau đớn kịch liệt bỗng truyền đến.

Thiên ý như vậy, ai cũng không thể sửa, mà trong lịch sử, Quân Khanh Vũ 25 tuổi sẽ chết…

Không…

A Cửu đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó nhảy khỏi xe ngựa, leo lên ngựa chạy về phía Kim Thủy.

Đột nhiên, nàng hình như nhìn thấy người kia.

Nàng sao có thể về Đế Đô được… nàng phải đi gặp hắn, hoặc là, không bao giờ rời xa hắn nữa.

Khanh Vũ… Quân Khanh Vũ.

Nơi này cách sườn núi cốc không xa, chỉ có nửa ngày đi đường, A Cửu không dám ngừng, chỉ hi vọng sớm một chút nhìn thấy hắn.

Khi màn đêm buông xuống, đột nhiên một chiếc xe ngựa bỗng đi tới trước mặt.

Trước xe ngựa có 8 con tuấn mã, tốc độ rất nhanh, mà đang ở cách đó không xa, nhìn thấy A Cửu đến, xe ngựa kia dừng lại.

Xe ngựa kia, A Cửu nhận ra là xe ngựa của Quân Khanh Vũ.

Tim A Cửu nhất thời ngừng đập, suýt nữa nhảy xuống ngựa chạy tới, nhưng nghĩ đến thân phận của nàng, nàng lại hít sâu một hơi, cực lực khống chế kích động, chậm rãi đi qua.

Lúc này, mành xe ngựa bị xốc lên, lộ ra dung nhan thanh mỹ khuynh quốc khuynh thành, còn có một đôi con ngươi màu xanh quen thuộc.

Bước chân A Cửu cứng đờ, đáy lòng có chút mất mát.

“Cảnh Nhất Bích.”

Nàng nhẹ nhàng hô.

Nhìn nữ tử bình yên vô sự đứng trước mặt, Cảnh Nhất Bích nhất thời lộ ra tia tức giận, xuống xe ngựa, sau đó bắt lấy tay A Cửu, đỡ hông nàng, cơ hồ là thần tốc đẩy mạnh nàng lên xe ngựa.

Trong xe ngựa ấm áp, nhưng sắc mặt của Cảnh Nhất Bích lại hết sức khó coi.

“A Cửu.”

Hắn chăm chú nhìn nàng thật sâu, thanh âm cố đè nén cảm xúc.

“Vì sao ngươi cứ đi không từ giã như vậy? Vì sao không tự chăm sóc mình cho tốt?”

“Ta…”

Lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Nhất Bích tức giận, A Cửu sửng sốt một chút, cảm thấy đối phương nắm tay nàng càng thêm chặt.

“Sau này đừng có chạy lung tung nữa, được không?”

“Được.”

A Cửu gật đầu, cực lực lộ ra một nụ cười, sau đó nhìn về phía xe ngựa, bên trong không có người.

Quân Khanh Vũ không có ở đây.

“Bích công tử… cái này.”

A Cửu rút tay ra, đem túi thơm của Ngũ Nương đưa cho Cảnh Nhất Bích.

“Ngũ Nương đã hoàn thành nhiệm vụ, Mạc Dương trúng độc…”

Nhìn thấy cái túi thơm kia, đáy mắt Cảnh Nhất Bích hiện lên một tia ưu thương, sau đó siết chặt.

“Ta đã biết tất cả rồi.”

Yết hầu A Cửu căng thẳng, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt.

“Bích công tử, ngươi có phải đang giấu ta điều gì?”

“A Cửu?”

Cảnh Nhất Bích nghi hoặc nhìn về phía A Cửu.

“Thật không có.”

Trong lòng nàng biết rõ rằng, hắn không muốn nói là có nỗi khổ trong lòng, nàng đều hiểu.

“Ta rất mệt mỏi, chúng ta đi sườn núi cốc đi.”

“Không, ta đưa ngươi về Đế Đô.”

Giọng Cảnh Nhất Bích kiên định như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

“Không được, giờ vẫn chưa xử lý xong chuyện của Mạc gia, Hoàng Thượng còn đang…”

Nàng có chút vô ý nhắc tới hắn.

“Có thể, ta còn phải ở lại giúp.”

“Ngươi… Ngươi bây giờ tốt nhất không nên đi gặp hắn.”

Hắn đến tìm nàng, chính là vì không muốn nàng nhìn thấy…

“Làm sao vậy?”

A Cửu nhất thời khẩn trương lên.

“Quân Khanh Vũ làm sao vậy? Là phát bệnh? Hay còn như thế nào nữa?”

“Không phải.”

Cảnh Nhất Bích xoay đầu, không muốn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, thanh âm rất nhẹ.

“Hoàng Thượng rất tốt, chỉ là hiện tại đang lúc cấp bách, Mạc Dương đang dẫn binh lên đường, ngươi đi sợ rằng không an toàn.”

“An toàn?”

A Cửu nhìn Cảnh Nhất Bích, hắn nghiêng mặt, đường nét thập phần nhu hòa, như mỹ nhân trong tranh.

Hắn che giấu nàng nhiều như vậy, nàng sẽ không trách hắn, về Quân Khanh Vũ, nàng rõ ràng khẩn trương, lo lắng, nhưng hắn vẫn không nói.

Nếu bình thường, nàng sẽ nổi giận, thế nhưng người này lại có khuôn mặt giống hệt Thập Nhất… Nàng từng thề trước mặt Ngũ Nương sẽ chiếu cố hắn, nàng không có khả năng oán giận hắn…

“Ngươi biết an toàn của ta chưa bao giờ cần ai lo lắng.”

“Ta lo lắng.”

Hắn chợt quay đầu lại, đáy mắt xanh thẳm đột nhiên dấy lên lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm A Cửu.

“A Cửu, ngươi sau này cũng không thể tự cho mình là đúng, ngươi cho là một mình ngươi đã có thể chống lại hơn một nghìn, một vạn người, ngươi cho là một mình ngươi là có thể lên trời xuống đất?”

Thanh âm hắn đột nhiên cao lên, một lần nữa cầm lấy tay nàng, lực lớn như muốn đem tay nàng bóp nát.

“Ngươi lần này rời đi một mình, không để lại một lời nhắn, thậm chí cũng không liên lạc với chúng ta. Ngươi có biết chúng ta bên này lo lắng bao nhiêu?”

“Ngươi có biết chúng ta phái người tìm ngươi khắp nơi. Hiện tại ngươi còn nói một cách thoải mái như vậy, an toàn của ngươi không cần lo lắng?”

“Ngươi tự đại cho rằng, người khác không lo lắng ngươi, mà ngươi có biết là do ngươi không nhìn thấy sự lo lắng của chúng ta?”

Nam tử ôn nhu như nước, lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy quát nàng…

Ánh mắt của hắn hận không thể đem nàng thiêu đốt, sự phẫn nộ này làm cho A Cửu cả kinh ngồi im, trên mặt mang vẻ mờ mịt cùng sợ hãi.

Nàng chưa từng nghĩ, Thập Nhất ôn nhu cũng sẽ tức giận như vậy, cũng sẽ…

Mà đáy mắt kia, ngoài sự phẫn nộ, còn nhiều hơn là bất đắc dĩ cùng lo lắng.

A Cửu bỗng thấy áy náy, đúng vậy, nàng đã không nghĩ đến ngày đó khi hắn không tìm được nàng sẽ lo lắng, sẽ vội vàng…

Mà nàng chỉ nghĩ không được nói cho bọn hắn biết, cũng sẽ không để cho bọn hắn lo lắng.

“Ta…”

“Xin lỗi…”

A Cửu vừa muốn mở miệng tỏ vẻ áy náy, lại không nghĩ rằng, Cảnh Nhất Bích lại cướp lời nàng.

“Ta không nên nói như vậy, xin lỗi.”

Nói xong, hắn thả tay A Cửu ra, xoay người tựa vào phía khác của xe ngựa, ánh mắt cũng nhìn đi nơi khác.

Bóng lông mi dài nhỏ rơi trên mặt hắn, đủ để che khuất cảm xúc.

Hẳn không phẫn nộ, mà là bi thương.

“Lần này là ta không đúng, lần sau, ta sẽ không như vậy…”

“Lần sau?”

Trên môi Cảnh Nhất Bích lộ ra một nụ cười khổ, sau đó quay đầu lại, ánh mắt mềm nhẹ nhìn mặt A Cửu, thở dài một hơi.

“A Cửu, ta hi vọng không có lần sau. Bởi vì có thể từ hôm này trở đi, ta không bao giờ bảo vệ được ngươi nữa.”

Đúng vậy, hắn không có quyền, không có năng lực, thậm chí không dám…

Cũng bởi vậy, hắn yên lặng ra đi, đã nghĩ đến nàng có lẽ sẽ đi tìm Quân Khanh Vũ mà sớm ngăn cản trên đường.

Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng vén một làn tóc của nàng ra sau tai.

“Sau này, ngươi càng phải chú ý an toàn của mình, cho dù phát sinh chuyện gì, ngươi nhất định phải bảo vệ mình trước.”

Mặc dù biết, nàng không cần ai bảo vệ, hơn nữa nàng còn có thể dùng hết khả năng của nàng để bảo vệ hắn, nhưng Cảnh Nhất Bích đã nói ra như vậy thì chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện gì đó.

“Được.”

A Cửu phối hợp gật đầu, không muốn Cảnh Nhất Bích lo lắng.

“Nhưng ta vẫn muốn tới sườn núi cốc.”

Sắc mặt Cảnh Nhất Bích tái nhợt, đã hiểu, tính cách của A Cửu, thiên hạ này không ai khống chế được.

Chỉ là nàng muốn làm, không ai có thể ngăn cản nàng làm.

Huống chi, là chuyện về Quân Khanh Vũ.

“Vậy ta dẫn ngươi đi. Nhưng, A Cửu, ngươi nhất định phải cố gắng chiếu cố mình.”

Hắn nhiều lần lặp lại những lời này không khỏi làm A Cửu nghi ngờ, ở sườn núi cốc sợ rằng thực sự đã xảy ra chuyện.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút, đến nơi ta gọi ngươi.”

“Ừm.”

A Cửu gật đầu, tựa vào xe ngựa ngủ.

Mà trong mơ hồ, nàng cảm giác được có người ôm nàng vào trong ngực, sau đó nhiệt lực theo lòng bàn tay lan tràn khắp cơ thể…

Là Cảnh Nhất Bích…

Nàng biết, nhưng nàng không có cách nào mở mắt ra ngăn cản hắn.

Một canh giờ sau, xe ngựa đã tới sườn núi cốc.

A Cửu một lần nữa mang mặt nạ, đổi lại quần áo mới, theo Cảnh Nhất Bích xuống xe ngựa.

Doanh địa của bọn họ bí mật đóng ở hai lối ra vào sơn cốc.

Sườn núi trải qua mấy ngày tuyết mà khắp nơi một mảnh trắng xóa. Ở đây cũng thuộc phía nam, lượng mưa lớn, cộng thêm thổ nhưỡng thuận lợi, rừng cây rậm rạp, nghe nói cảnh sắc trước khi có tuyết rất đẹp.

Đi vào cửa doanh địa, bọn thị vệ nhìn thấy Cảnh Nhất Bích đều đồng loạt cúi đầu hành lễ, Cảnh Nhất Bích mỉm cười cho họ miễn, sau đó nhìn A Cửu phía sau, đáy mắt ưu sầu.

“Bích công tử.”

Một tướng lĩnh đi tới, cầm trong tay một bộ mã cụ mới.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Sau khi Hoàng Thượng dùng bữa muốn đi ra ngoài ngắm phong cảnh, phân phó tiểu nhân chuẩn bị một bộ mã cụ mới.”

“Ngắm phong cảnh?”

Cảnh Nhất Bích hơi kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn A Cửu.

“Hoàng Thượng muốn đi ra ngoài, A Cửu, chẳng bằng chờ Hoàng Thượng trở về chúng ta đi gặp hắn đi.”

Ngắm phong cảnh?

Tuyết ngừng, một vòng trăng sáng trên bầu trời, đích xác thích hợp ngắm trăng ngắm tuyết.

Nhưng nhìn bộ dáng của nàng đúng là không có thích hợp, hơn nữa nàng đã quá vội, dùng thân phận A Cửu dù sao cũng rất đường đột.

A Cửu gật đầu.

“Cũng được.”

Sau đó nhìn nhìn xung quanh doanh trướng, lại phát hiện cách đó không xa có mấy thân ảnh nữ tử, không khỏi nghi hoặc nhíu mày.

Theo quy định trong quân doanh thì không thể xuất hiện nữ quyến. Ở đây không phải chỗ Mạc Dương, Cảnh Nhất Bích cùng Quân Khanh Vũ luôn quản lý rất nghiêm, tại sao có thể có nữ tử.

Như chú ý tới nghi hoặc của A Cửu, Cảnh Nhất Bích ho nhẹ một tiếng, đề nghị.

“A Cửu, nếu không chúng ta cũng đi dùng bữa đi, ta có chút đói bụng.”

Nghe thấy Cảnh Nhất Bích kêu đói, A Cửu tất nhiên không dám chậm trễ.

Mà vừa mới đó, cách không xa truyền đến một âm thanh thập phần quen thuộc.

“Bích công tử, buổi trưa người đã đi đâu vậy?”

Người nọ vừa nói, vừa chạy tới.

A Cửu quay đầu lại, trên mặt lộ ra ý cười.

Đây không phải là Hữu đại nhân thì còn là ai.

Hữu Danh đi tới, ánh mắt rơi vào A Cửu, nhất thời kinh ngạc há hốc miệng.

“Cửu công tử.”

Thanh âm kia, rõ ràng run lên một chút.

“Hữu đại nhân, hôm nay khỏe không.”

A Cửu cười chào hỏi.

“ Khoẻ … khoẻ…”

Khoẻ mới là lạ, đây là sát thủ A Cửu a!

Hữu Danh nhớ tới liền đau đâu, còn không phải là do lần nào nhìn thấy người này hắn đều bị tội lây sao.

Mấy ngày trước, lúc người này biến mất, vừa vặn vẫn không có tin tức của phu nhân, Hoàng Thượng cả ngày phát giận, ai nhắc tới phu nhân, nhắc tới A Cửu, thì hắn sẽ bị tội.

“Đại nhân tìm ta có chuyện gì?”

Cảnh Nhất Bích nhẹ giọng hỏi.

“Buổi chiều Hoàng Thượng tìm người. Giờ đang chờ người dùng bữa tối.”

“Ta…”

Cảnh Nhất Bích vốn muốn cự tuyệt, nhưng như vậy sẽ làm khó Hữu Danh, liền gật đầu.

“Cửu công tử, người cũng cùng đi dùng bữa tối đi.”

Hữu Danh cắn răng, cảm thấy hắn nên làm như vậy.

Lúc A Cửu theo bọn họ đi tới cửa doanh trướng, đã ngửi thấy được mùi thơm ngát quen thuộc, đi vào, liếc thấy người kia cầm sách, nghiêng người dựa vào ra sau.

Ba nghìn sợi tóc đen hoàn toàn lười nhác rơi trên bả vai, khuôn mặt hoàn mỹ nhìn trong ánh lửa trắng nõn như tuyết.

Lông mày tú lệ, sống mũi thon dài, mân thành đường thẳng xuống môi, thần thái biếng nhác trước sau như một, ngón tay lật sách, có vẻ càng thêm trắng nõn đẹp đẽ.

A Cửu trong lúc nhất thời nhìn đến xuất thần, liền cảm thấy đáy mắt chỉ có người đọc sách trước mắt, thậm chí quên cả tình cảnh của nàng.

“Khụ khụ…”

Quân Khanh Vũ đột nhiên nhíu mày, kiềm chế ho khan.

Ngực A Cửu tê rần, lúc này mới chú ý tới, sắc mặt của hắn trắng bệch có chút mất tự nhiên, hơn nữa mặt hắn so với lúc nàng rời đi gầy hơn rất nhiều…

Mắt A Cửu đau xót, không biết nên nói cái gì, mà lúc này, Quân Khanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn nhất thời kinh ngạc ngồi im, trong con ngươi màu tím có chút khó tin.

Trong chớp mắt, A Cửu nhìn thấy tay cầm sách của hắn khẽ run, nhưng hai người đối diện đều không nói gì.

“Khụ khụ…”

Hắn cau mày, tựa hồ ho rất lợi hại, nhưng lại dùng sức đè nén, thế nên khuôn mặt tái nhợt mất tự nhiên ửng đỏ.

Song đồng vẫn rơi trên mặt A Cửu, con ngươi màu tím sậm liếc một cái sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, tịnh không chút lay động.

Giống như thể muốn đem nàng cắn nuốt …

Không biết nguyên nhân là gì, ánh mắt của hắn so với trước, tựa hồ càng chán ghét nhiều hơn.

“Hoàng Thượng.”

Chú ý tới ánh mắt bất thiện kia, Cảnh Nhất Bích vội cắt ngang màn đọ mắt này của hai người.

Lúc này, Quân Khanh Vũ tựa hồ chú ý tới Cảnh Nhất Bích, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người đứng chung một chỗ, mặt Quân Khanh Vũ nhất thời trầm xuống, quyển sách trong tay nặng nề rơi trên bàn, phát ra âm thanh chói tai.

Bầu không khí lập tức ngưng đọng, A Cửu vô thức lui về sau một bước, trong lòng biết, hắn thấy nàng rất mất hứng.

Đồng thời, Cảnh Nhất Bích hơi nghiêng thân, che chở cho nàng.

“Chiều hôm nay ngươi đi tìm hắn?”

Quân Khanh Vũ tựa người ra sau, nửa nheo mắt, nhướn môi cười lạnh.

“Không.”

A Cửu vội tiếp lời.

“Là ta tự mình đến đây, trên đường gặp Bích công tử.”

“Sao? Xem ra đúng là khéo.”

Quân Khanh Vũ hừ một tiếng, ánh mắt rơi vào y phục trên người A Cửu, một khắc kia, A Cửu chú ý tới ánh mắt hắn nhất thời chìm xuống. Thậm chí so với khi nàng vừa tiến vào còn lãnh lệ hơn.

Y phục này…

A Cửu hít một hơi khí, là Cảnh Nhất Bích mang tới cho nàng.

“Ai bảo ngươi đến sườn núi cốc? Cái chỗ này bây giờ không phải là chỗ ngươi có thể vào.”

Chán ghét nàng, cũng không muốn gặp hắn.

Người như thế , lại có tính cách thật giống Mai Nhị…

Thậm chí, nhìn thấy người này, trong đầu hắn không ngừng hiện lên giọng nói và dáng điệu nụ cười kia, nhưng mà Mai Nhị… Đó là vết thương trong lòng hắn, vết thương đã mở rộng không khép lại được.

Lúc này, hắn thực sự không muốn nhìn thấy bất luận cái gì có thể làm cho hắn nhớ tới Mai Nhị.

A Cửu bị nói sắc mặt trắng nhợt, sau đó nói.

“ Đã vậy, thảo dân lui xuống trước.”

Nàng có rất nhiều cách đi vào. Nếu hắn không muốn thấy nàng, thì nàng nhìn hắn là được rồi.

“Cửu công tử, không cùng dùng bữa tối luôn sao?”

Hữu Danh vội gọi A Cửu.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu như A Cửu đi, tình cảnh của hắn nhất định sống không bằng chết.

( Ụt : Tội cho tất cả thái giám trên đời này vì phải đi theo mấy thằng vua tính tình dở hơi < 1 phút mặc niệm cho các bạn thái giám bắt đầu > )

Mấy tháng gần đây, vì dò đoán tâm tư của Hoàng Thượng, tinh thần của hắn thật thảm.

“Hoàng Thượng, Cửu công tử lần trước cùng Ngũ Nương đi làm nhiệm vụ, lần này trở về báo cáo tin tức.”

Cảnh Nhất Bích phải tìm lấy cớ này.

“Ngươi đi tới chỗ Mạc Dương?”

Quân Khanh Vũ nhíu mày càng chặt hơn.

“Đúng.”

A Cửu gật đầu.

“Mạc Dương đã xuất phát tới đây, phía sau còn có ba đợt viện quân, bất quá hắn đã trúng độc, hai ngày sau sẽ độc phát.”

“Ngươi đi cùng Ngũ Nương?”

Quân Khanh Vũ đối với lời nói của A Cửu cũng không ngạc nhiên, ngược lại là tỉ mỉ hỏi vấn đề này.

A Cửu không rõ ý nghĩ của hắn, trầm mặc chốc lát, gật đầu.

“A…”

Quân Khanh Vũ lắc lắc đầu, đáy mắt cay đắng, sau đó gọi Hữu Danh đỡ đứng dậy, đi tới bàn con bên cạnh bình phong, ngồi xuống.

“Các ngươi đều ngồi xuống, ăn bữa tối thôi.”

A Cửu liếc nhìn Cảnh Nhất Bích một cái, sau đó vẫn đi tới, ngồi xuống đối diện Quân Khanh Vũ.

Trên bàn bày tám món, thoạt nhìn rất tinh xảo, không giống như là đầu bếp quân doanh làm, hơn nữa nhìn chi tiết các món, đáy lòng A Cửu càng thêm nghi hoặc.

Những nguyên liệu này, đều là thứ chỉ mua được ở Đế Đô.

Như ngó sen thủy tinh, măng mây trắng… cái này ở Kim Thủy còn không biết là gì.

Hơn nữa, cũng là cách làm của cung đình.

Quân Khanh Vũ mặc dù có tính sạch sẽ nghiêm trọng nhưng có cần phải phô trương lãng phí như vậy không? Càng không thể đưa quân đi chinh chiến mà còn mang theo ngự trù, thậm chí phái người đưa nguyên liệu nấu ăn từ Hoàng cung tới.

Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn bàn ăn, hình như khẩu vị cũng không lớn.

“Hữu Danh, ngươi đi xem nương nương xong chưa?”

“Dạ.”

Hữu Danh gật đầu, lập tức lui ra.

Đầu óc A Cửu lúc này có chút mơ hồ, nhất thời không kịp phản ứng với hai từ “nương nương” đó.

Lúc này, phía sau mành bị xốc lên, trong không khí bay tời mùi cá nồng đậm.

“Nương nương, để ty chức bưng.”

“Không cần, cái này không nóng.”

Thanh âm nữ tử êm ái mang theo ôn nhu.

A Cửu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử vóc người thướt tha đi tới.

Cô gái kia chỉ mặc một kiện y phục màu trắng, đã không còn màu tím ngày xưa nữa, hoặc màu phấn hồng ôn nhu, hoặc là sắc vàng nhạt tươi đẹp, chỉ là màu trắng cực kỳ đơn giản thuần khiết, thậm chí trên đầu cũng không đeo trang sức, nhưng khuôn mặt tuyệt diễm thiên hạ không hề che đậy.

A Cửu híp mắt quan sát nữ tử đi tới, bên môi xẹt qua một tia cười lạnh.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy mặt mộc của Tô Mi a.

Thậm chí trong chốc lát hoảng hốt, A Cửu cho rằng nàng nhìn thấy chính mình.

“Hoàng Thượng, người uống canh cá đi, thần thiếp vừa làm xong.”

Tô Mi đem canh cá đặt trước mặt Quân Khanh Vũ, sau đó dựa vào hắn ngồi xuống.

“Cái này cũng đâu cần nàng tự mình làm, bảo cung nữ làm là được rồi.”

Quân Khanh Vũ thanh âm rất nhẹ.

“Hơn nữa nàng còn làm nhiều món ăn như vậy, đừng để mệt quá.”

“Thần thiếp không mệt, chỉ cần Hoàng Thượng thích, thần thiếp mệt cũng đáng.”

Tô Mi cười cười, dung mạo khuynh thành.

Lần này, A Cửu rốt cuộc hiểu rõ vì sao Cảnh Nhất Bích chặn nàng lại, muốn đưa nàng về Đế Đô.

Nàng rốt cuộc cũng biết, vì sao nhìn thấy nhiều cung nữ như vậy.

Thì ra là Tô Mi này tự tới thăm Hoàng Thượng.

“Nương nương mang cá trắm đen từ Đế Đô tới, còn có nước tinh ngó sen này cũng là hao tốn rất nhiều tâm tư đi.”

A Cửu cầm lấy chiếc đũa, kẹp lấy một khối ngó sen.

“Từ Đế Đô đến đây ít nhất cũng phải mười ngày, phỏng chừng hãn huyết bảo mã đều mệt chết rồi.”

“Ngươi…”

Tô Mi lúc này mới chú ý tới bên cạnh Cảnh Nhất Bích là một công tử trẻ tuổi y phục màu trắng, tuổi chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt xa lạ, nhưng ngữ điệu nói chuyện lại đặc biệt quen thuộc.

Hơn nữa rõ ràng là đang nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt căn bản không có nàng, khẩu khí bất mãn.

“Hoàng Thượng, vị công tử này là?”

A Cửu để đũa xuống, hất cằm lên, cười ngây thơ với Tô Mi.

“A Cửu.”

Trong chớp mắt, A Cửu nhìn thấy sắc mặt Tô Mi trắng bệch.

“Xem ra nương nương quả thực còn nhớ ta. Nếu như ta nhớ không lầm, lần trước là ở…”

Tay A Cửu đặt ở huyệt thái dương, nghĩ nghĩ.

“Lần trước đụng phải người ở Hoàng cung.”

“Công tử chê cười rồi, từ trước đến nay ta vẫn ở sâu trong cung, chưa từng ra ngoài Lưu Ly cung, làm sao đụng phải công tử được?”

“A, ta nhớ, lúc đó nương nương còn hỏi ta, giết một người bao nhiêu tiền? Lúc đó ta nói, đầu Bích công tử 30 vạn, đầu Hoàng Thượng 50 vạn. Lúc đó nương nương còn rất có hứng thú, thậm chí hỏi ta, nếu như muốn giết Vinh Hoa phu nhân hiện nay thì bao nhiêu tiền?”

Lần này không chỉ có Tô Mi mặt mày xanh xám, thậm chí sắc mặt của Quân Khanh Vũ cũng cực kỳ khó coi.

“Ta xưa nay không biết đắc tội công tử chỗ nào. Nhưng công tử không có bằng chứng thì đừng vu oán hãm hại ta, còn muốn gây xích mích đối với quan hệ của ta cùng phu nhân.”

Nói tới đây, Tô Mi cắn môi, ủy khuất rơi lệ.

“Chuyện này… chẳng lẽ ta thực sự nhớ lầm?”

A Cửu nhún vai.

“Xin lỗi, gần đây phát sinh nhiều chuyện quá. Nương nương chỉ là cùng cô gái kia tương tự, cô gái kia, mặc quần áo không mộc mạc như vậy. Lần trước cố gái kia mặc y phục vàng nhạt, bên hông còn có tua cờ màu tím, trên đầu cũng có nhiều trang sức. Ái chà, thật là vô ý, trí nhớ của ta thật là tệ, ta hướng nương nương xin lỗi. Ta nhận lầm người, nhận lầm người…”

A Cửu bày ra một bộ dáng cợt nhả, bất quá lúc này trong màn không có người cười ra tiếng.

Tô Mi cắn răng.

Bình thường nàng ta quen mặc diễm lệ, nhưng hôm này lại mặc y phục giống như A Cửu thường thích mặc.

A Cửu vừa nói như thế, rõ ràng đã khẳng định người đêm đó nhìn thấy nhất định là Tô Mi.

Tua cờ màu tím, là trang sức Tô Mi thích nhất.

Chương 41

2 comments on “Chương 40 : Cái chết của Ngũ Nương

  1. Pingback: Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Với Bản Cung | ღ๖Nắñgღ๖Hạღ๖√iệñღ๖

  2. Pingback: Chương 39 : Vào hang cọp | ღ๖Nắñgღ๖Hạღ๖√iệñღ๖

Bình luận về bài viết này